Nếu,
giọt nước mắt
không chỉ là niềm đau
mà đôi khi
còn có những ngọt ngào
thì mai sau
đâu phải muôn thuở nào
là vĩnh viễn xa nhau
Khi gởi một lời chào
nghe rừng lá xôn xao
nghe suối hát rì rào
nghe tiếng lòng nôn nao…
mình còn gặp lại nhau!
Thủy Trang
Ngày xưa miền quê ngoại
tôi chờ trăng về hoài
trăng sáng soi đêm dài
thương sao thời thơ dại
Rồi tôi đi đi mãi
phố thị rộn đèn hoa
trăng buồn thiu nhạt nhòa
mà tôi vẫn nơi xa
Hỡi ơi! ánh trăng ngà
lại một lần chia xa
Khi thuyền tôi rời bến
cách biệt mãi quê nhà
Bây giờ xa rất xa
trăng và tôi đã già
tháng ngày cũng phôi pha
sao nỗi sầu chưa qua!
Trăng ở nơi xa
tận phía quê nhà
còn nhớ tình ta
hay đã phai nhòa
Từ độ chia xa
mình như cũng già
mòn mõi ngày qua
theo bóng chiều tà
Trái tim hiền hòa
bên đời phôi pha
nhớ lời thật thà
trăng còn xót xa
Bao vì sao lạ,
mây trời bay xa,
trăng nay đã già…
quên mất tình ta!