Mẹ ơi con nhớ ngày xưa đó
theo mẹ đến trường tuổi bé thơ
lần đầu đi học con sợ lắm
sợ chốn đông người, sợ bơ vơ
Mẹ nói bên tai “cô gái khờ”
ôm choàng con lại tựa giấc mơ
bà Tiên nhân hậu mà con nhớ
là mẹ lau khô mắt lệ mờ
Mẹ vẫn thương con “cô gái khờ”
như những ngày nào tuổi ấu thơ
bà Tiên nhân hậu trong trí nhớ
là mẹ của con chẳng phai mờ!
Trả lại thời gian những ngày châu báu
theo bạn bè đi bắt ốc hái rau
tiếng cười vui trong sáng ngọt ngào
nơi đồng nội còn yêu trăng mười sáu
Trả lại làng quê những ngày nương náu
thuở học trò rau cháo chẳng buồn lo
áo trắng bay qua những chuyến đò
vui trong nắng và trời cao lộng gió
Trả lại trường xưa những ngày nho nhỏ
kể nhau nghe đâu đó chuyện nắng mưa
bạn tôi ơi, yêu biết mấy cho vừa
xếp trang sách và chưa lần gặp nữa
Trả lại cho người trái tim chan chứa
mối tình đầu chưa biết hứa, ngây thơ
bao nhiêu năm cất giữ đợi chờ
xin gởi lại khi đời mình quá nửa!