Tôi rất yêu cải lương
từ lúc biết và thương
trân quý đời nghệ sĩ
kiếp tằm nhả tơ vương!
Lời ca vang phố phường
len vào chốn ruộng nương
ngọt ngào câu vọng cổ
nhớ hoài vở cải lương!
Dạy tôi hiểu trăm đường
thiện ác, đời thuần lương
giúp tôi chẳng oán hờn
trung, hiếu đâu gì hơn!
Là giọng hát tiếng đờn
là tuồng tích giản đơn
lại mang cả tâm hồn
gấm vóc và nghĩa nhơn!
Xin cho tôi cám ơn
sau bức màn nhung đơn
là chân tình nghệ sĩ
với muôn vàn mến thương!
Mừng mẹ thêm tuổi mới
con mừng… nước mắt rơi
cám ơn mẹ một đời
cho con những ngày vui!
Gởi Phan Thu Cúc, người bạn thân của tôi thuở ấu thơ.
Có nhiều lần tôi đã chần chờ để nói những lời yêu thương của tôi dành cho ba tôi. Bây giờ … chỉ còn là tiếc nhớ mà thôi!
Xuân về gợi nhớ chuyện xa xưa
thuở ấy đôi ta tuổi dại khờ
anh mua tấm thiệp đề “Cung Chúc”
nắn nót từng dòng tặng “Tân Xuân”
Lần đầu anh gọi “em” ngượng nghịu
tỏ chút tình mình đã chắt chiu
em cầm tấm thiệp mà chưa hiểu
sao lại chúc gì có chữ “yêu”
Và rồi bắt chước lời êm dịu
em cũng đôi hàng gởi anh “yêu”
đâu ngờ cô bạn thân biết được
mắc cở vội vàng xóa chữ “yêu”
Bây giờ xuân đến nhớ thương nhiều
cách biệt phương trời… xa bấy nhiêu
khi mà em biết và em hiểu
“Cung Chúc” đâu còn nét chữ yêu!
Cứ mải miết đi tìm
Ngày xưa dường lạc mất
Mênh mang trong đời thật
Năm tháng cũ đâu rồi?
… Năm tháng của tinh khôi
Của nụ cười trong mắt
Của ánh trăng vằng vặc
Soi thấu phút mù lòa…
Giờ chỉ một cánh hoa
Là cả trời kỷ niệm
sao ta hoài tìm kiếm
Nhưng chỉ thấy lụi tàn
Chỉ còn giọt sương tan
Chỉ còn tim trống hoác
Chỉ còn trong thinh lặng
Giọt nước mắt tủi hờn
Đêm tàn đến sớm hôm
Lại bỗng dưng dáo dác
Ngày hôm qua ta lạc?
Trôi mãi tới nơi nào?
Mang theo cả lao đao
Chở nỗi niềm lận đận…
Giấc mơ nào vỡ vụn
Ký ức nào lúng túng
Vùng vẫy giữa thực hư
Đời và mộng cứ như
Đám sỏi khô yên lặng
Lẫn hai màu đen trắng
Cho tâm tưởng xám dần
Ngồi đếm mãi bước chân
Đi tìm năm tháng ấy
Ngỡ ngày xưa gần vậy
Sao tan biến mất rồi?\
Mê và tỉnh cứ trôi
Đếm thời gian còn lại…
TT.
2:30 am 12/10/20
Mấy hôm rồi mẹ hỏi
sinh nhật con khi nào
mẹ già nên trí nảo
không còn nhớ được bao!
Nghe mẹ nói lòng đau
nước mắt con tuông trào
sợ phút này qua mau
thương mẹ biết dường nào!
Đâu phải là chiêm bao
sao lòng con lo sợ
mẹ ơi đâu là mơ
mà con mãi thẫn thờ…
Ôi! nghĩa mẹ vô bờ
chợt về thật đơn sơ
là quà yêu muôn thuở
sao mắt con lệ mờ!
Chưa bao giờ tôi thấy nhớ
quê hương tôi bằng bây giờ
bởi đất nước tôi là thơ
của Nguyễn Du từ muôn thuở chưa mờ
của Thanh Quan với đèo vắng chơ vơ
chiều dừng bước ngẩn ngơ hồn non nước
Người xa xứ bôn ba đời xuôi ngược
một chiều xuân bổng nhớ nước thương nhà
bởi quê hương là mạch sống bao la
mà nỗi nhớ đã hòa trong mạch máu
dù mùa đông thiếu áo
dù mùa hè thiếu ăn
nhưng tình người vẫn chan chứa tựa vầng trăng
và chất phác như giồng khoai liếp sắn
Tôi yêu quê tôi trong từng sâu lắng
như tấm áo nghèo che nắng che mưa
như bà mẹ quê vất vả sớm trưa
như bác nông phu lam lủ cuốc bừa…
quê hương tôi ơi! yêu mấy cho vừa
Xuân nay lại đón giao thừa
nhớ xuân năm cũ xa xưa ấm nồng
bây giờ xa cách núi sông
vẫn nghe thổn thức chạnh lòng canh thâu!
Đêm ba mươi năm nào
chao ôi, dài làm sao
giao thừa đi đâu vắng
cho tôi chờ băn khoăn
Tôi yêu mồng một Tết
tuổi thơ ngây ngờ nghệch
mong được mặc áo mới
cùng bè bạn rong chơi
Với tôi xuân tuyệt vời
tiếng cười rộn nơi nơi
đâu đây tràng pháo mới
đì đùng quanh phố người
Đàn em bé reo vui
cụ già mừng tuổi mới
trai gái làng mong đợi
xuân về gieo thắm tươi
Xuân ơi, xuân về rồi
mang theo vạn niềm vui
tin yêu và nụ cười
rạng ngời trái tim tôi!
Hôm nay đã là ngày giỗ thứ tư của ba rồi. Con rất nhớ ba!
Khi người hiểu thì tôi đã đi rồi
từng lời phiên nào vang vọng xa xôi
người xa rồi tôi về thơ trên môi
loài chim tắt trên cành lìa xa đời
Khi người biết thì thời gian qua rồi
biển đã một lần khép kín ngoài khơi
mây đã một lần biệt tích ngàn trôi
và đời tôi chỉ một lần rồi thôi
Khi người nghe thì tôi đã xa rồi
còn lời chưa thưa thì chi thôi
lời nồng nàn xin lỗi ai.. và tôi
mà ngàn lần vẫn câm nín trên môi
Khi người tin thì tôi đã khuất rồi
nằm riêng một nơi chân trời xa xôi
chỉ còn tiếng thở dài vương cỏ rối
hàng chữ buồn phiền kể lể tên tôi